Thứ 6, 26/04/2024 13:54:05 GMT+7
Bình Phước, 30°C/27°C - 33°C
aA

Giải trí 14:20, 04/08/2015 GMT+7

Lỗi tại đàn ông hay đàn bà?

Thứ 3, 04/08/2015 | 14:20:00 395 lượt xem
BPO - Ông bà ta có câu “Đàn ông nông nổi giếng khơi/ Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”. Hẳn nhiên không phải để ca ngợi sự sâu sắc của người phụ nữ, mà để nhắc nhở họ về cái sự “nông nổi” của đàn ông đủ thâm thúy đến nhường nào.

Ấy vậy mà giữa các mối quan hệ trong gia đình, đàn ông lại thường tỏ ra hời hợt và sốc nổi. Họ nhiều khi nhường hết cái phần sâu sắc ấy cho chị em phụ nữ, để rồi cứ thản nhiên sống qua những ngày bão gió. Bỏ mặc người phụ nữ của mình tự giày vò, dằn vặt trong muôn vàn ngã rẽ của hoài nghi. Có thật đàn ông quen nghĩ giản đơn? Hay tại đàn bà sinh ra vốn đã quá phức tạp, thường lắm hoang mang. Nhà thơ An Hạ đã viết trong cuốn sách Môi - Một người đàn bà: “Đàn bà là giống loài nhạy cảm. Một chút vô tâm, một chút bất thường, hay quá nhiều những bình thường cũng khiến họ băn khoăn”.

Vợ chồng anh chị kết hôn được nửa năm nhưng vì quá bận bịu nên chưa thể dành cho nhau một kỳ trăng mật lãng mạn. Trong kỳ nghỉ phép đầu tiên của mùa hè, anh quyết định bù đắp cho chị một chuyến đi biển. Địa điểm chính là hòn đảo xinh đẹp, nơi lần đầu tiên họ chính thức hẹn hò. Nhưng kỳ nghỉ lần này không tuyệt vời như những gì họ từng mường tượng. Thời gian chờ đợi hai lần phà ra đảo quá lâu. Con đường đi phượt bằng xe máy không còn những khúc cua thú vị. Nắng gắt đến mức hút cạn cả năng lượng của con người.

Duy chỉ có những buổi chiều trên bờ biển là lòng còn chút bình yên. Chị không biết bơi nên chỉ vài đợt sóng mạnh đã làm chị sợ và đuối sức, dù lúc nào cũng có anh bên cạnh. Những lúc mệt, anh đưa chị vào ghềnh đá, bảo “ngồi đây chờ anh nhé, anh ra giỡn với sóng đây”. Biển mùa hè rất đông, bãi tắm nhỏ cũng có vài trăm người. Chẳng mấy chốc chị không còn nhìn thấy anh giữa những khuôn mặt người hào hứng quẫy đạp ngoài kia. Anh lẫn đâu đó trong những con sóng ồ ạt dâng lên, mang theo nỗi hoang mang của chị.

Chính lúc mỏi mắt kiếm tìm ấy chị đã nghĩ, vậy là trong đời cũng sẽ có những phút giây anh vuột khỏi tầm mắt mình. Cám dỗ có thể mang anh đi, bỏ quên chị ngồi im một góc. Rồi bao hiểm nguy rình rập anh mà chị không thấy được. Bất thình lình anh xuất hiện phía sau, xớn xác nhìn quanh như kiếm tìm ai đó. Cả buổi chiều hôm ấy anh cứ ào ra biển. Ngay cả những lúc nắm thật chặt tay chị giữa những cơn sóng lớn, hình như anh vẫn lơ là…

Chuyến đi kết thúc nhanh hơn dự kiến, anh kêu mệt và cũng vì chẳng còn gì thú vị để thiết tha. Chị nghĩ sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi này nữa. Chuyện sẽ chỉ dừng lại ở đấy nếu những ngày sau đó cuộc sống vẫn bình lặng trôi đi. Nhưng chị nhận ra, có điều gì đó khiến anh phân tâm. Đôi khi giữa chừng câu chuyện anh thất thần im lặng. Cơm canh không muốn ăn, thường xuyên cáu bẳn. Mấy đêm liền anh gặp ác mộng.

Chị đang nằm đọc sách kế bên bỗng thấy anh vùng dậy đấm liên tục vào người, miệng hét lớn “em thuê người giết anh à?”. Chị lao vào cơn mưa đấm đá để ôm anh trấn tĩnh. Vỗ nhè nhẹ lên vai chồng, chị nói “có em đây”. Sau cơn ác mộng, anh nằm bơ phờ kiệt sức, mồ hôi rịn ra khắp người. Anh gượng cười “may quá, chỉ là một cơn mơ”, nhưng chị biết lòng anh đang hỗn loạn.

Anh liên tục hỏi chị có đau không? Anh lỡ đấm có mạnh không? Rồi hốt hoảng hôn lên mi mắt khi thấy chị khóc. Chị khóc đâu phải vì đau đớn thể xác mà vì những dự cảm không lành. Chị kìm nén nỗi bất an trong lòng, nhẹ nhàng dò hỏi anh từng chút một. Rằng có phải anh đang gặp bất ổn trong một mối quan hệ nào đó? Hay anh đang gặp khó khăn trong công việc? Vài cuộc nhậu với bạn bè có xích mích gì chăng? Hoặc anh có điều gì muốn nói với chị mà lấn cấn trong lòng chưa tiện bộc bạch? Chị bảo “em nghe đây, anh cứ việc trải lòng. Hẳn là anh nghi ngờ em điều gì nên mới gặp giấc mơ khủng khiếp đến vậy. Em vẫn luôn thương yêu anh và chẳng làm điều gì có lỗi. Liệu có ai chọc ghẹo hay xúi bẩy điều gì?”. Anh một mực bảo “không”.

Mãi đến khuya, anh mới quay qua ôm vợ, ngập ngừng kể về cuộc gặp lại bất ngờ ở đảo với một ả gái điếm. Cô này ngày xưa làm trong quán đèn mờ ngay đầu ngõ. Trên khu đất rộng, nhà chủ xây nhiều nhà cho thuê. Tất cả đi chung một ngõ, phơi chung quần áo trên một chiếc sân rộng nên ngày nào cũng chạm mặt mấy lần. Trước kia anh có chiếc xe đạp cũ để lăn lóc không mấy khi động đến. Ả này thường qua lại dãy trọ mượn xe, thỉnh thoảng chuyện trò vài câu.

Dĩ nhiên gái làng chơi chẳng dại gì không đưa đẩy, thậm chí nhiều lần bạo dạn mời chào. Nhưng anh chưa bao giờ dám ho he và cũng chẳng hứng thú gì, vì rất sợ ổ mại dâm đầy mầm mống bệnh tật. Ả này đã chuyển khỏi quán đèn mờ ấy lâu rồi. Nghe nói cứ mùa hè thì ra đảo “kiếm ăn”. Hôm ấy tình cờ gặp lại trên bãi biển, cả hai người đều nhận ra nhau. Ả ta cứ sán lại gần chọc ghẹo nên anh cố tình tìm cách lảng tránh. Chị hỏi “nếu đã không có chuyện gì khuất tất, tại sao phải tránh?”. Anh thở dài “từ trước giờ có khi nào anh nói dối em đâu. Chỉ vì cô ta rất bạo. Anh sợ cô ta nói những lời linh tinh, bậy bạ sẽ khiến em buồn”.

Chị quay mặt vào tường không hỏi gì thêm. Biết tường tận nhiều khi lại tổn thương. Kỳ trăng mật muộn của chị chỉ vì một ả gái điếm cũng có thể biến thành vô vị. Những dự cảm của trái tim đàn bà bé nhỏ một khi đã rung lên thì cũng sẽ biết cách giày vò đến tận cùng. Sáng ra anh vẫn hỏi “người em còn đau không. Anh xin lỗi”. Thịt da thì hết đau rồi chỉ có lồng ngực trái vẫn còn nhức nhối. Mai này lỡ đang say giấc nồng, biết đâu chị sẽ bị chính chồng mình siết cổ cho đến chết. Hoặc có khi đang nghĩ về hạnh phúc thì cơn ác mộng của chồng sẽ biến chúng tan hoang. Cảm giác đó anh mãi mãi không bao giờ hiểu được…

***

Lại có kiểu đàn ông vô tâm như chồng chị đồng nghiệp của tôi. Trước khi đến với nhau, chị biết anh từng trải qua một mối tình sâu đậm. Chuyện của quá khứ chị chẳng muốn nhắc lại làm gì, bởi ai chẳng có một thời để thương để nhớ. Nhưng chị thì ý nhị, có những phút xao lòng cũng phải cố giấu đi. Anh thì khác, nhiều lúc ngang nhiên bày biện ký ức của mình khắp nơi, không cần biết cảm giác của chị thế nào mỗi khi va phải chúng, sống chung với chúng, hoặc khẽ khàng lách qua chúng mà cười nói như không có chuyện gì.

Trên ban công, anh trồng loài hoa mà tình đầu yêu thích. Trong phòng ngủ của hai vợ chồng, anh treo bức tranh thêu cánh đồng lavender của tình đầu tặng. Giữa bữa cơm anh hay gợi lại những gia vị cũ, những món ăn mà anh cho rằng sẽ chẳng bàn tay nào nấu ngon hơn. Trong một sáng ngủ vùi trong tóc nhau mà lòng anh cứ nghĩ đến mùi hương quá vãng. Đang đi trên đường, anh bất ngờ phanh gấp, cũng có khi rẽ vội chỉ vì vô thức đuổi theo một hình bóng ngỡ thân quen.

Đến mật khẩu thẻ ATM cũng là ngày tháng năm sinh người cũ. Mà tháng nào chị cũng đôi lần dùng nó rút tiền mua sắm sữa bỉm, đóng tiền học cho con. Có vài lần, chị vờ nói với anh dãy số ấy quả là khó nhớ, anh bảo “đừng có đổi, anh để thế quen rồi”. Một hôm chị bỗng nhiên tò mò muốn biết mật khẩu facebook của anh. Đánh tên mình thì sai nhưng đánh tên người yêu cũ của anh thì đúng.

Chị chua chát hỏi “trong trái tim anh, em ở vị trí nào?”. Anh bảo “đàn bà sao lắm chuyện. Tọc mạch làm gì để tự rước khổ vào thân. Anh vẫn thương yêu mẹ con em là được”. Chị nghĩ nếu đã không quên được nhau thì cứ sống vậy đi. Sao phải lấy và bắt chị sống cùng ký ức của anh. Để mỗi ngày chị thấy mình trở thành người thừa. Thấy đối với anh, dù chị có cố gắng yêu thương, vun vén như thế nào cũng chỉ là vô vọng.

Vậy đàn ông sinh ra vốn nông nổi, vô tâm? Họ thật sự không hiểu được vấn đề nằm ở đâu, hoặc cố tình không muốn hiểu? Hay là tại trái tim đàn bà quá nhạy cảm, hoài nghi?

Nguồn PNO

  • Từ khóa
107710

Ý kiến ()

0 / 500 ký tự
Đang tải dữ liệu