Thứ 5, 18/04/2024 11:39:25 GMT+7
Bình Phước, 30°C/27°C - 33°C
aA

Giải trí 16:16, 08/02/2019 GMT+7

Truyện ngắn: Bóng bay

Thứ 6, 08/02/2019 | 16:16:00 970 lượt xem
BP - Nguyên bơm một loạt bong bóng, chàng chấm màu và thoăn thoắt vẽ, những nét cọ càng nhanh càng tự nhiên, màu sắc pha kim nhũ lóng lánh đẹp không ngờ.

Nguyên nhớ lại cách đây 3 tháng, trên đường về ký túc xá, anh gặp hai ông cháu bán bóng bay. Cô cháu gái có khuôn mặt đẹp và phúc hậu nhưng sao đôi mắt cô buồn quá? Là họa sĩ, thích những nét đặc biệt, anh kín đáo ngắm cô.

Ông cháu họ có vẻ ế, chùm bóng bay còn đầy, nhiều trái bắt đầu xuống hơi bay là đà. Nguyên nhớ trong túi mình còn hai mươi ngàn, anh mua hai trái bóng hết tám ngàn, coi như trưa nay ăn nhẹ nửa suất cơm bình dân.

“Chắc họ nghĩ mình mua cho ai...” - Nguyên mỉm cười nghĩ, rồi cầm dây bóng bước đi. Linh cảm cô gái đang nhìn theo, anh chợt quay lại, quả nhiên bắt gặp, cô lúng túng đỏ mặt... Nguyên mỉm cười cố nhớ một nét môi.

Bước vào phòng mình, Nguyên pha màu và bắt đầu vẽ bóng. Một lúc sau, anh đem 2 quả bóng chưa ráo màu ra đường. Hai ông cháu vẫn còn đó, họ ngạc nhiên nhìn anh cùng những quả bóng vẽ.

Nguyên cười: “Bác bơm lên... bán thử?...”.

Ông lão mở to mắt nhìn anh, xuýt xoa: “Ồ đẹp quá! Cảm ơn cậu... Thế... bán bao nhiêu đây?” - “Tùy bác. Màu chẳng tốn mấy đâu” - “Nhưng còn công?” - “Cũng chẳng đáng là bao”.

Cô gái sau phút ngượng ngùng đã lấy lại tự nhiên, có vẻ phục tài chàng trai. Nguyên ý tứ đứng chếch phía sau để có thể ngắm được sống mũi cao thanh của cô gái.

2 trái bóng Nguyên vẽ nổi bật giữa chùm bóng bay. Vài người dừng lại. Nguyên hút chưa xong điếu thuốc thì 2 trái bóng vẽ đã bán hết, giá gấp 4 lần bóng chưa vẽ. Nguyên ngẫm thấy lời lắm.

Anh tiến lại phía xe, đề nghị: “Bác đưa bóng để cháu vẽ tiếp. Nhanh thôi”.

Ông già mừng rỡ gật đầu. Cô gái nhanh tay bơm thêm bóng.

Thế là họ quen nhau, hình thành một tổ làm ăn tốt đẹp.

Ông già nói: “Cậu cứ ở nhà vẽ, ông cháu tôi đi bán cho, lời chia đôi. Cậu có chịu thế thì ông cháu tôi mới dám”. - “Ồ không, bột màu có đáng gì đâu...” - “Công mới giá trị chứ. Cậu giúp ông cháu tôi, nhưng...”.

Cuối cùng họ thỏa thuận chia 3.

- “Như thế mới hợp lý” - Nguyên nói - “Mình 3 người cơ mà”.

Từ đó, rảnh rỗi là Nguyên dùng ống bơm xe đạp thổi bóng lên, rồi vẽ, chờ khô màu mới xì hơi ra. Sáng mai không ông An thì Mỵ đến lấy, chỉ việc bơm khí nitơ lỏng vào là bán. Ông An chọn mua bóng tốt để độ dai bền lâu.

Thu nhập họ khá hẳn lên. Nguyên vẽ ngày càng nhanh và sắc sảo, anh thích thú nghĩ: “Mình vừa luyện nghề vừa có tiền. Thích thật!”.

Ông An cao hứng bắt chước Nguyên vẽ vài kiểu “ruột”. Ông nói với anh: “Để lúc thiếu bóng, tôi vẽ thêm”.

Nguyên khen: “Bác có hoa tay đấy”. - “Ồ! Chỉ múa rìu qua mắt thợ”. - “Trăm hay không bằng tay quen bác ơi”.

Có tiếng gõ cửa, giọng Mỵ như hát: “Anh Nguyên ơi!...”.

Nguyên mừng rỡ quay ra: “Mỵ đó hả? Cứ đẩy cửa vào đi”.

Mỵ ào vào, hớn hở: “Có một ông đặt đôi bóng lớn vẽ hình người đẹp, giá ba mươi ngàn đồng một cặp. Nội em không vẽ được, em phải hẹn đến mai”. - “Tưởng gì? Dễ thôi!”.

Nguyên hăng hái vẽ ngay. Mỵ ngồi sát bên chăm chú xem, hơi thở ấm phả bên má anh, đôi mi dài chơm chớp...

Gương mặt trái xoan phúc hậu... Đôi mắt buồn...

Mỵ giật mình: “Ồ! Sao giống em thế?”.

Nguyên làm bộ: “Vậy sao?”.

Mỵ xấu hổ chơm chớp đôi mắt, sung sướng cầm dây bóng bước đi.

Chiều hôm sau Mỵ về, lại khoe: “Ông ta thích quá, đặt thêm 10 quả bóng nữa để tặng bạn bè. Nội em nói vẽ lâu lắm. Ông ta hứa tăng năm ngàn đồng một bóng”.

Nguyên gật đầu: “Thế thì vẽ”.

Nguyên nắn nót cho xứng với giá tiền. Anh nghĩ vị khách sộp này yêu nghệ thuật, biết đâu ông ta sẽ giới thiệu những người khác.

Nguyên dặn Mỵ không nên lấy giá cao hơn.

Cho đến một buổi trưa, Nguyên đang nấu cơm thì thấy ông An thất thểu dắt xe đạp treo đầy bóng đi vào. Ông lắc đầu lẳng chiếc xe vào tường: “Cậu Nguyên ơi, Mỵ đi theo ông khách đó rồi! Khổ thật! Con bé dại quá!...”.

Những trái bóng tuột dây bay bổng lên trời. Nguyên ngơ ngẩn nhìn theo...

Hai người bổ đi tìm Mỵ nhưng nàng vẫn bặt tăm, như bóng bay tuột dây lẫn vào trời mây...

Ông An thương nhớ cháu bỏ cả ăn uống và bán bóng, suốt ngày cứ lang thang khắp các ngõ phố tìm Mỵ.

Thời gian ấy, Nguyên không học được, không vẽ được.

Sau đó một tuần, ông An ốm nặng, Nguyên tận tình thang thuốc nhưng sức khỏe ông cứ kiệt dần. Ông cầm tay Nguyên ứa nước mắt: “Cậu... ráng kiếm nó...”.

Hôm sau, ông qua đời. Nguyên càng bơ vơ, hụt hẫng. Anh đối diện với chính mình, cảm thấy hổ thẹn với cái sĩ diện hão: “Mình... nhát quá! Còn xấu hổ không dám đi bán bóng! Mất nàng là phải”.

Sáng hôm sau, Nguyên quyết định tự mình xách xe đi bán bóng, mục đích chính là tìm Mỵ dù biết rất ít hy vọng.

Giờ đây, nét cọ của anh không còn linh hoạt tươi vui nữa, màu sắc buồn úa như lòng anh. Nguyên cũng không muốn vẽ những cô gái đẹp.

Mỵ thất thểu bước, nàng mệt nhọc ngồi xuống một băng ghế đá rồi nhìn xuống dòng sông. Sông cuộn chảy, những hồi ức đau xót cuộn chảy. Lục bình trôi lang thang, vô định...

Gương mặt gã giàu có sở khanh nhếch môi cười khi nghe nàng hân hoan báo tin vừa mang thai...

- “Thế à? Anh sẽ đưa em đến bác sĩ quen để thăm thai”.

Vị bác sĩ quen ấy chích cho nàng mũi thuốc. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh nàng nghe tiếng người tình nói với bác sĩ: “Phá đi”. Nàng gượng dậy: “Sao anh?...”. Hắn lườm mắt: “Lấy gì nuôi?”, rồi lạnh lùng bước ra cửa.

Lúc ấy Mỵ chỉ muốn chết.

Sau đó, bác sĩ khuyên nàng: “Cô cứ nằm đây nghỉ. Chốc nữa anh ấy sẽ đến đón”. Mỵ lắc đầu: “Cảm ơn bác sĩ, tôi tự về được”. Bác sĩ ái ngại đưa nàng ra cửa, ông khuyên: “Ai cũng ít nhiều vấp ngã, cô hãy vững vàng đứng lên”.

Trên taxi, nàng nghĩ: “Mình chỉ là món đồ chơi của hắn! Khốn nạn thật! Nội ơi! Anh Nguyên ơi!”.

Mỵ chẳng biết về đâu? Mỵ nhìn dòng sông đục ngầu, dòng sông đời nàng, nước trôi làm sao quay trở lại? Sông ơi! Cuốn tôi đi...

Chính giây phút Mỵ định trầm mình thì bỗng một trái bóng đỏ lăn đến sát chân nàng. Rồi một bé trai khoảng 3 tuổi mũm mĩm chạy theo chụp bóng, nó sà luôn vào lòng nàng...

Ôi bong bóng!... trẻ thơ!... niềm vui sống!...

Mỵ khát khao muốn nhìn lại ông nội, muốn nhìn lại Nguyên, trước lúc nàng từ giã cõi đời... Nước mắt Mỵ ứa ra, nàng đứng lên, gọi xe đến ký túc xá quen thuộc. Mỵ nghĩ chiều chiều ông nội sẽ ghé qua chỗ Nguyên, nàng nấp sau một gốc me và mong thấy mặt hai người thân yêu.

Nhưng rồi Mỵ chỉ thấy mỗi Nguyên dắt chiếc xe đạp của nội về, trên xe còn 3 quả bóng, Nguyên gầy và buồn.

Mỵ cắn răng, gục mặt vào thân cây khóc tức tưởi. “Nội đâu rồi? Có đau bệnh gì không? Hay?”... Nàng ôm ngực lo lắng nhưng không dám chạy đến hỏi Nguyên.

Nàng hổ thẹn không dám quay về xóm cũ. Cuối cùng Mỵ nghĩ hôm sau mình sẽ dõi theo Nguyên lần nữa, lúc ấy sẽ tính...

Thằng bé bán báo nói với Nguyên: “Anh bán cho em quả bóng”.

Nguyên hỏi: “Em thích bóng nào?”.

Thằng bé ngửa cổ ngắm: “Có bóng vẽ hình cô gái không anh?”.

Nguyên cười lắc đầu: “Không. Em thích à?” - “Vâng. Anh vẽ được chứ?” - “Được”. -  “Anh vẽ cho em đi. Rồi em mua cả bóng con thỏ này nữa”.

Nguyên vẽ. Lại gương mặt phúc hậu, đôi mắt buồn...

Hôm ấy, Nguyên bán được nhiều bóng, lạ là toàn trẻ con đến mua. Lúc thằng bé đánh giày, lúc em bán vé số, bán báo, lúc cậu bán kem. Những người trước đây chẳng bao giờ mua.

Đến khi con bé bán lạc rang mua một lần 10 bóng. Sinh nghi, Nguyên buột miệng hỏi: “Em mua cho ai?”.

Con bé bí mật: “Cho em” - “Thật không? Có bao giờ em mua đâu?”.

Con bé cười, xách chùm bóng bước đi.

Nguyên bỏ đại xe đó, bí mật bám theo chùm bóng bay...

Cuối cùng Nguyên cũng tìm thấy Mỵ đang ngồi trên một ghế đá khuất sau hàng thược dược, quanh nàng dập dìu những trái bóng đủ màu... Hai tay Mỵ đang mân mê quả bóng anh vừa vẽ...

Mỵ cũng vừa kịp trông thấy Nguyên, nàng định trốn nhưng Nguyên đã chạy đến, hổn hển nắm chặt tay Mỵ: “Sao em...?”. Nguyên nhìn sâu vào gương mặt đẹp: - “Em xanh và gầy quá!”.

Mỵ gục đầu vào ngực Nguyên rồi òa khóc.

Nguyên đưa Mỵ về ký túc xá, sau đó anh còn thấy trong túi xách của nàng có những vỏ bóng đủ màu mà mình đã bán.

- “Mỵ ngủ một giấc cho khỏe” - Nguyên ân cần bảo - “Uống viên an thần này nhé? Anh đến lớp học hai tiết rồi về ngay”.

Vừa nói, Nguyên vừa trao ly nước cho nàng. Mỵ ngoan ngoãn vâng lời, giờ nàng mới dám nhìn chàng lâu.

Khi Mỵ tỉnh dậy, nàng thấy những quả bóng đủ màu treo lung tung khắp phòng. Có một quả to nhất màu đỏ, vẽ hình đôi uyên ương quỳ trước hang đá. À... mốt là đến Noel rồi! Cô gái trên quả bóng có gương mặt đức Bà, đôi mắt ánh nét hạnh phúc. Còn chàng trai bên cạnh có gương mặt gầy giống Nguyên.

Mỵ sung sướng ngồi dậy, thấy Nguyên đang cặm cụi vẽ bóng. Nàng rón rén ôm quả bóng to vào lòng rồi tiến lại phía sau anh. Nguyên giật mình quay lại, mỉm cười: “Mỵ dậy rồi à?” - “Vâng” - Mỵ gật, rồi chìa bóng cho anh - “Anh bơm quả bóng đẹp này đi”.

Nguyên lắc nhẹ đầu, đùa: “Anh sợ nó bay mất”.

Nàng cười, trao bóng cho anh: “Không đâu. Anh giữ đi”.

Trời bỗng sáng rực! Gió ùa vào, âu yếm mơn man đùa chùm bóng bay...

Bỗng một trái bóng nổ làm hai người giật mình! Tim Mỵ đau nhói! Nàng thẫn thờ nhìn xác bóng tơi tả dưới bánh xe xẹp lốp của ông nội. “Nội ơi! Tha tội cho con!...”. Mỵ hình dung nội trước khi chết và òa khóc.

Nguyên buông cọ đứng lên, nhẹ nhàng đến bên nàng, vỗ về: “Thôi Mỵ à... quên đi. Mình sẽ...”.

Mỵ gục đầu vào ngực Nguyên và nức nở khóc. Nàng muốn nói: “Anh yêu! Anh cao thượng quá! Em đâu còn xứng với anh”. Nhưng nàng không nói được, mà chỉ nói: “Em sẽ cố quên...”.

Họ im lặng một chút, Mỵ gạt nước mắt, khẽ quay đi: “Thôi giờ em đi chợ nhé?”.

Nguyên âu yếm nhìn sâu vào đôi mắt đẹp: “Hay mình cùng đi ăn?”.

Mỵ lắc nhẹ đầu, cố tránh nhìn vào mắt Nguyên: “Hôm nay... em muốn nấu cho anh ăn”.

Nguyên cười gật đầu, âu yếm nhìn Mỵ chậm rãi xách giỏ bước ra cửa.

Mỵ chợt quay lại nhìn Nguyên thật sâu, ánh mắt anh yên tâm trong sáng quá! Mà sao nàng sợ mình không thể trở về?...

Đi giữa đám đông người nhộn nhịp mà Mỵ thấy lành lạnh... À năm nay tết đến sớm. Nhìn những gương mặt tươi cười hạnh phúc, Mỵ biết Nguyên cũng đang hớn hở chờ nàng.

Mỵ quay lại, chúa xuân đang về...

Phan Đức Nam

  • Từ khóa
107934

Ý kiến ()

0 / 500 ký tự
Đang tải dữ liệu